Dòng thời gian

Ngày đăng: 10:27 - 09/04/2018 Lượt xem: 1.256
 Dòng Thời Gian
Vũ Văn Tuấn –CĐNM4-K8
     Trường ĐHCN Dệt May Hà Nội
 
Trường Đại học Công nghiệp Dệt May Hà Nội- trong tôi ở đó không những là nơi chôn giấu bao kỉ niệm đẹp cùng bạn bè thầy cô, mà cũng là nơi đánh giấu những vấp ngã và thành công là nơi chắp cánh những ước mơ hoài bão trong tôi!
 
 Nhắc đến ngôi trường, trong hồi ức mỗi người hầu như đều nghĩ đến những kỉ niệm thời học trò, những bè bạn, những cô thầy. Nhưng riêng tôi, ngoài những ký ức chung đó, điều mà tôi nhớ đến nhiều nhất là những ngày tháng chạy đua với kiến thức, với những con điểm, với công việc làm thêm những ngày nghỉ., cùng con đường 700m huyền thoại nối liền 2 cơ sở của trường. Trường May của tôi bây giờ chỉ mới 51 năm tuổi, bằng cả tuổi đời của thế hệ học sinh khóa đầu. Ở nơi đó, không phải chỉ là một cuộc đời, mà biết bao nhiêu cuộc đời đã từng dừng lại, ghé chân rồi ra đi. Đến và đi, để rồi có bao nhiêu con người đi qua rồi mà còn ngoảnh lại? Hay đường đời nhiều khi xô bồ đẩy họ dạt chân vào bến cũ.Tất cả những tâm trạng, những ấn tượng đó đan xen vào nhau - rất xa xôi, dài lâu như cả đời người, nhưng lại rất ngắn ngủi, chóng vánh trên quãng đường ... 
 
...Sau khi ra trường bạn bè học tôi có đứa đi du học theo trường , đứa thì về quê  vài đứa cũng vào các công ty gần đó làm. Còn tôi thì riêng chẳng giống ai, tôi chọn cho mình sự tự do sự bon chen với đày thử thách.Tôi có vài lần gặp lại người bạn cũ, vẫn ngồi quán quên ở cổng trường và 2 ly trà đá, hỏi thăm nhau vài câu rồi vô tình lại nhắc chuyện cũ. Bạn nói thèm được sống những ngày tháng  sinh viên lắm, chẳng biết âu lo là gì, có chăng chỉ là lo chuyện thi cử, điểm thấp điểm cao hay hôm nay chưa thuộc bài, ngày mai chưa làm bài tập. Chỉ có bấy nhiêu mà bao nhiêu là ngọt ngào và chát đắng mỗi khi ý thức được chẳng có con đường nào đi ngược về thời gian. 
 
Luyến tiếc ! Tiếc cho tình cảm bạn bè hay tiếc cho quá khứ ? Có lẽ là cả hai.
 
Không từ gì có thể diễn tả cái tâm trạng xúc động xâm chiếm cõi lòng của cả tập thể hơn chữ “buồn” .Và tôi cũng vậy. Thời học trò của tôi có lắm điều thú vị, mà tôi bỏ quên, cứ hoài niệm về một thời học trò xưa cũ hơn, nhưng lại xa xôi lắm. Và khi bước chân ra ngưỡng cửa của cuộc đời , tôi lại tiếp tục ngoảnh nhìn về hồi ức, lại chợt tiếc cái quãng đời sinh viên cắm cúi đam mê với những đường may. Nhiều lúc ân hận vì chưa sống hết mình trong thời khắc đó, tiếc vì những việc đã định mà chưa làm được. Nhưng chính cái niềm nuối tiếc, những việc dang dở lại chính là hồi ức đẹp trong tôi.Tháng năm đi qua, từng thế hệ cũng lần lượt nối nhau tạm biệt trường xưa, nhưng là vĩnh viễn chia xa tuổi học trò. Thời gian là một dòng chảy đơn tuyến, trôi qua là không bao giờ trở lại nữa. Nhưng ngôi trường thì còn mãi đó, trầm ngâm như một người đã dạn dày sóng gió, khoác lên mình chiếc áo vải màu thời gian.
 
Ngôi trường đứng lại để thời gian đi qua. Năm tháng cứ hững hờ vẽ bức tranh muôn màu của nó. Tôi vẫn tiếp tục trên hành trình dang dở của mình. Vẫn còn những lần trở lại trường, trầm ngâm trước sân trường thênh thang, tự hỏi không biết có khi nào những lối về sẽ chẳng còn khuất nẻo?
 
  Hà Nội ngày 20 tháng 12 năm 2017

Liên kết website